Bầu trời đêm tĩnh lặng, gió nhẹ lay nơi tóc êm, khiến mi mắt nàng khẽ động. Hương thơm trên bờ vai, nàng tựa vào, thật sự rất dịu, rất thơm.
"Minh nguyệt tái
Nguyệt sắc lang,
Thất tình lục dục
Thương hải tang điền, bãi bể nương dâu..."
Đôi môi ấy, vô tình thốt lên bốn câu thơ, tựa chừng bản thân đã từng trải qua một đoạn tình cảm khắc cốt đến đau tận tâm lòng.
Trong tiềm thức của Bạch Anh, nàng cũng tự mình nhẩm đi nhẩm lại bốn câu thơ ấy.
Hắc y nhân đặt nàng xuống, trong một hang động, khóe mắt sắc lạnh, trong mắt hừng lên một tia lửa, như muốn dành cho nàng sự ấm áp của cái hừng đông ấy. Bạch Anh mi mắt không động đậy, hơi thở dần đứt đoạn, yếu ớt, khóe mắt chảy ra một thứ chất lỏng trong suốt, có lẽ là nước mắt. Cánh tay nàng buông thõng, mười ngón tay đỏ lên rồi lại tái đi, như sắc môi của nàng.
"Thứ lỗi..." - Một câu xin lỗi từ người kia mà Bạch Anh không thể nghe thấy, cũng không thể cảm nhận được bản thân mình đang được nhấc lên, ngồi thẳng theo thế thiền tu.
Đối diện nàng, kẻ kia đã cởi quần áo, nhưng hắn không hề tháo xuống lớp mặt nạ vàng trên mặt. Hắn từ từ cởi y phục của nàng, chỉ để lại lớp nội y. Luồng khí từ đôi bàn tay to chắc truyền vào từ trước lồng ngực Bạch Anh, khiến nàng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Đau đớn trong nàng, như được thổi dịu đi.
Chỉ là, sau đó, hắn đặt nàng nằm xuống, từ từ cởi nốt lớp y phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-mi-phi/208281/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.