Mọi người về đến Vân Tĩnh Tự thì nói An Xảo thu xếp hành lý quay về Ninh vương phủ, An Xảo không hiểu vì sao nhưng vì chỉ là phận toi tớ nên cũng không dám hỏi nhiều. Ninh Tịch Khải cùng Ninh Tịch Dĩnh chuẩn bị ngựa còn Ninh Tịch Hoàng và Ninh Tịch Triều chuẩn bị lương khô đi đường, nàng bế Bạch Tú dạo quanh hoa viên phía sau tự. Nàng không biết nàng chọn trốn tránh là đúng hay sai đây, nàng cứ giả vờ không quen như thế có tốt chăng, nhưng sao lòng cảm thấy bức rứt như vậy.
"Tú Nhi, con nói xem mẫu thân nên làm sao?"- nàng nhìn Bạch Tú đang mỉm cười cọ quậy bàn tay nhỏ bé trong lòng nàng mà hỏi, lúc đầu xưng hô mẫu thân thực làm nàng ngượng chết đi được nhưng quen rồi thì cũng không khó gì lắm. Nhìn con trẻ trong vòng tay nàng ngẫm nghĩ thật nhanh, nay đã là ba trăng nàng nhận Bạch Tú là nữ rồi, vậy cũng có lẽ nàng rời khỏi Hoàng Lân quốc triều gần nữa năm rồi sao, nhanh quá đi mất.
"Á."- ngực nàng nhói lên đau lạ thường, nàng cảm thấy thật khó thở quá, náng cố gắng đặt Bạch Tú lên bàn gần đó, sau đó thở gấp gáp mà lấy túi thêu hoa trong người ra, trong đó là thuốc áp chế căn bệnh nàng, tay run run người bỗng không tự chủ mà ngã xuống nền đất, nàng dần rơi vào trạng thái bất tỉnh.
"Tiểu thư, tiểu thư..."- may thay hắn đang dạo quanh thì thấy nàng như thế, nhưng hắn lại không gọi các ca ca nàng đến mà bế nàng rời khỏi Vân Tĩnh Tự,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-quan-chua/2091225/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.