Hàn Thác tối qua đã cùng với đội quân Huyền Giác tùy thân của miếu Long Vương chia làm 3 ngả.
Một nhóm thẳng tiến về Nhậm Khâu tìm kiếm tên “Tức chết Diêm Vương” Tiêu Hạc Niên, một nhóm theo lệnh Lý Vũ Thành tìm kiếm Cố Phong, nếu Cố Phong không quay lại Cố gia sẽ lệnh cho hắn đến gặp Cố Thiền; Nhóm cuối cùng, đại đa số quân binh quay ngược lại Đại cung U Châu chờ lệnh.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, mỗi nhóm tự xuất phát.
Cố Thiền không biết cưỡi ngựa, cho dù có xuất hiện ngựa Ô Nhĩ Thuật của người độc hành lưu lại, vẫn là phải đi chung ngựa với Hàn Thác.
Từ lúc xuất phát từ đại điện đến khi buộc ngựa vào gốc cây Bạch Dương, Hàn Thác chú ý thấy Cố Thiền do dự không yên mấy lần lén nhìn hắn, mấy lần đều là hé miệng toan định nói gì đó lại thôi, rõ ràng là không quả quyết.
“Sao vậy? Có điều gì muốn nói với ta sao?” đến trước ngựa Bạch Đề Ô, Hàn Thác liền hỏi.
Cố Thiền cắn môi, thấp giọng, lấy hết dũng khí đáp: “Vương gia, ta...Ta không muốn lấy ngài”.
Cố Thác nghe xong bật cười, vò đầu nàng dỗ dành đáp: “Được, ta đã biết”.
Nói xong, để nàng lên ngựa, bỏ hoàng bào nàng ra đằng sau ngựa ổn định.
Cố Thiền khó nói nên lời,đối với lời cự tuyệt của nàng Hàn Thác coi như gió thổi qua tai?
Chẳng nhẽ hắn vốn dĩ chỉ tiện mồm nói ra, chứ hoàn toàn không có ý định muốn lấy nàng?
Hại nàng lo lắng cả buổi sáng, không biết có nên cùng hắn nói rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-thien-kieu-thien-kieu-bach-sung/2110649/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.