“Hồ điệp tinh linh nói rất đúng, sủng nhi a nhìn thấy ngươi thương tâm rơi lệ, chúng ta có bao nhiêu đau lòngTừ nhỏ đến lớn, chúng ta sợ ngươi bị thương dù là một chút, sợ ngươi đau, chính là cái tên nhân loại đê tiện kia vậy mà vì thân phận của ngươi lại không để ý ngươi, hại ngươi thương tâm khổ sở, hắn tuyệt không đáng để ngươi yêu!” Mân côi nhìn thấy vẻ mặt sủng nhi vẫn như cũ không dao động, càng nói càng tức, nếu là nó có thể đến gần Lôi Duẫn Hạo, sợ là hắn đã chết không ít hơn trăm lần!
“Ta không biết, ta không biết.” Nghe Mân côi lên án sủng nhi liên tục lắc đầu, nói như vậy, khiến y thật khổ sở.
Nhìn thấy bộ dáng của sủng nhi, Mân côi còn muốn nói gì đó, Hồ điệp tinh linh giữ tay nàng lại, khe khẽ lắc đầu. Sủng nhi cần chính là thời gian, các nàng áp bức sủng nhi trái lại sẽ làm sủng nhi càng thêm thương tâm.
Lôi Duẫn Hạo từ Ngự thư phòng lao tới, xung quanh tìm không thấy thân ảnh sủng nhi, nghĩ sủng nhi có lẽ sẽ rời khỏi hắn, gấp đến độ toàn thân đều là mồ hôi, lại nghe thấy lời này, lửa giận xông đầu, gầm to:”Sủng nhi không nên nghe lời của nàng! Các ngươi là ai, cút ngay cho trẫm!”
“A!” Còn chưa chờ hắn đi vào, tinh linh hét thảm một tiếng, bị văng đến một gốc hoa, vẻ mặt thống khổ.
“Các ngươi, các ngươi làm sao vậy!” Nghe được thanh âm của Lôi Duẫn Hạo, sủng nhi không khỏi một hồi tâm hỉ. Chính là không đợi y nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-sung-yeu-tinh/580366/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.