Thiên Côn thượng nhân nghiến răng nghiến lợi mắng lớn, thế nhưng mà từ trong giọng nói của hắn, Giang Trần không nghe ra được Thiên Côn thượng nhân này hận chủ nhân của Lưu Ly vương tháp trước đó thấu xương ra sao.
Đương nhiên đây chỉ là trực giác của Giang Trần mà thôi.
- Tiền bối đã thống hận vị tiền bối kia như vậy. Hắn cho mọi người phụ tá tân chủ nhân, chắc hẳn người cũng không yên lòng, làm chuyện qua loa đó chứ?
- Thế thì không được, tuy rằng lão hỗn đản kia đáng hận, thế nhưng lão phu nguyện đánh cược nguyện chịu thua. Cũng không phải quá hận hắn. Hơn nữa... Ài, nói thật, nếu như lúc trước không phải có lão hỗn đản kia, chúng ta có thể sống qua được ma kiếp thượng cổ hay không thật sự khó mà nói được. Chỉ có thể nói, có được có mất a...
Thiên Côn thượng nhân có chút thương cảm, dường như đang nhớ tới một đoạn chuyện cũ rất xa xôi.
Đây là một đoạn ân ân oán oán xoắn xuýt vào nhau, xem như Giang Trần đã nhìn ra.
Thiên Côn thượng nhân cho dù chửi bới chủ nhân Lưu Ly vương tháp, thế nhưng nghe khẩu khí của hắn, Giang Trần cũng có thể nhìn ra được, không phải là thống hận toàn bộ, là một đoạn ân oán kỳ quái.
- Được rồi, chuyện đã qua cũng qua rồi. Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?
Vốn Giang Trần định nói tên giả, thế nhưng trong Lưu Ly vương tháp này, dường như có che dấu cũng không có ý nghĩa, lập tức thành khẩn nói:
- Tiểu tử gọi là Giang Trần, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-tam-gioi/1082272/chuong-1683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.