Giang Trần lắc đầu:
- Không phải là đoán ra được, ta cũng vừa mới phát hiện ra.
- Vừa mới phát hiện ra?
Vi Kiệt càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Bên người tộc nhân của ngươi có một Đan Dược sư. Người này trong vòng một tháng có lẽ đã luyện chế ra Cửu Tiếu Kim phật tán, trên người hắn còn lưu lại một ít khí tức. Loại khí tức này vô cùng yếu ớt, không phải người thành thạo, tuyệt đối không phát hiện ra được. Hơn nữa lúc ngươi và Ngũ thúc ngươi nói chuyện, ta phát hiện ra trong mắt tên tộc huynh gọi là Vi Tú của ngươi che dấu một tia sát ý. Nhưng mà hắn ta che dấu rất tốt. Ngươi là người trong nhà còn chưa tỏ, thế nhưng ngoài ngõ đã tường. Vừa vặn bị người ngoài cuộc như ta nhìn thấu.
Vi Kiệt ngây ngốc, hiện tại hắn đã không biết nên nói gì cho phải.
Khí tức của Cửu Tiếu Kim phật tán? Trong một tháng mà còn có thể phát hiện ra được? Muốn làm được chuyện này cần thần thức lợi hại, khứu giác nhạy cảm tới cỡ nào a.
Còn nữa, sát khí của Vi Tú, vừa rồi quả thực hắn không có lưu ý tới, mà Giang Trần lại chú ý tới.
Giang Trần này... Khó trách có thể khiến cho Bất Diệt Thiên Đô đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
- Giang huynh, huynh lại dạy cho ta một bài học. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Vi Kiệt ta thán phục. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Lúc này tiểu đệ quả thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-tam-gioi/1082984/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.