Phải một khoảng thời gian nữa kết giới Hoả Diễm mới yếu đi, nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy trước mặt Phong Vô Kỵ của mấy người này cũng khá là thú vị.
Khi giết đến người thứ mười, Liễu Vân đã mặt cắt không còn một giọt máu, hai chân cũng sắp mềm nhũn.
Sắc mặt mấy người nhóm Trần Huyền tái mét, bọn họ thầm thấy sợ hãi vô cùng, cuối cùng Phong Vô Kỵ này cũng là một người thù dai. Chẳng những không quên chuyện này mà còn gióng trống khua chiêng, làm lớn chuyện hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
Phong Vô Kỵ đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía mấy người nhóm Trần Huyền, sau đó chậm rãi bước tới.
Soạt!
Tầm mắt của hắn ta không rơi vào Liễu Vân, mà là Lâm Nhất đang vô cùng bình tĩnh.
Những võ giả khác ở Nhật Diệu Chi Địa đều phải run lẩy bẩy, thấp thỏm và căng thẳng trước tầm mắt của hắn ta. Người có thể bình tĩnh như Lâm Nhất đã ít càng ít hơn, có vẻ vô cùng quái lạ.
“Quả Huyết Dương là do ngươi lấy đi đúng không? Người dám trộm quả Huyết Dương của ta ít nhiều cũng khá can đảm, không đến mức thấy ta là run lẩy bẩy. Dưới tầm mắt của ta, ngươi có vẻ bình tĩnh nhất, không hề tránh né, đúng là to gan đến lạ thường!”
Phong Vô Kỵ nhìn về phía Lâm Nhất, chợt cất lời.
Lâm Nhất cũng nhìn về phía đối phương, nhưng không trả lời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1322166/chuong-3272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.