Nếu xuất thân từ giới vực vô danh, họ sẽ không để vào mắt.
“Vào trước rồi nói… Nếu Lâm huynh không để bụng thì hãy phá cửa này đi, để cho ta được chứng kiến kiếm ý Thông Linh đại thành”.
Tiên Vân Chân bình thản nhìn qua.
Người này có khí thế mạnh, lòng dạ thâm sâu không phải Trần Khung có thể so sánh, chỉ với dăm ba câu đã nắm quyền nói chủ động. Hắn ta nói câu này vừa có ý thăm dò Lâm Nhất, vừa có ý ra oai phủ đầu.
Ngươi và Trần Khung cân sức ngang tài thì sao?
Kiếm ý Thông Linh đại thành thì thế nào?
Ta bắt ngươi đi phá cửa, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn phá cửa, sau khi vào lầu bảo tàng, biết điều thì bớt tranh giành với ta.
Dù Lâm Nhất có đi phá cửa hay trở mặt rời đi thì cũng rơi vào thế yếu.
Nếu không phá được cánh cửa này thì càng bất ổn hơn, chỉ sợ hắn ta sẽ lập tức ra tay giết người!
Trần Khung thầm kinh hãi, tiểu tử này không hổ danh là người khiến Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn cũng không dám tự tiện đắc tội. Một câu đã đùa bỡn Lâm Nhất trong lòng bàn tay, quả thật khá đáng sợ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1322234/chuong-3229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.