Vị trí của Kim Ti Ma Viên ở cách Lâm Nhất khá xa, cũng may có ngựa Huyết Long hỗ trợ hắn trong hành trình lần này. Sau khi nó biến thành hình thái Long Mã thượng cổ, mỗi lần long dực to lớn vỗ mạnh đủ để sánh ngang với khoảng cách chạy mấy nén hương của người khác.
Với tốc độ nhanh như tia chớp như vậy, độ khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Nhất dừng chân trước một dãy núi chập chùng.
Sương mù xám xịt và âm u bao trùm cả dãy núi, trong sương mù ẩn chứa độc tố trí mạng, ngoại trừ người của giới vực cao cấp, có rất ít người dám xông vào khu vực này.
“Nơi này là dãy núi Hôi Tần ư?”
Lâm Nhất ngồi trên lưng ngựa Huyết Long, từ trên cao nhìn xuống, dường như các lối vào đều bị phong tỏa, xem ra Mặc Diễm nhất định phải có được Kim Ti Ma Viên.
Tuy nhiên, dãy núi Hôi Tần vô cùng rộng lớn, hắn ta phải tập hợp một lượng lớn nhân thủ để đối phó yêu thú, cho nên muốn phong tỏa hoàn toàn lối vào là việc bất khả thi.
Một vài nơi đường xá hiểm trở, yêu thú tung hoành gần như không có người canh giữ.
“Đi!”
Thân hình Lâm Nhất nhoáng lên một cái, vững vàng rơi xuống đất, đợi ngựa Huyết Long trở về hình thái mèo rồi cả hai cùng lẻn vào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1356660/chuong-3389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.