Lúc ma nguyệt đó rẽ mây chậm rãi hạ xuống, không khí trên quảng trường lập tức bị đè ép dữ dội. Ngay sau đó, hư không bùng nổ, găng tay thần ảnh Vũ Hạo Thiên nắm trong tay phải đột nhiên bừng sáng: “Găng tay thần ảnh phải dùng thế này mới phải”.
Trong ma nguyệt có một tàn hồn viễn cổ tỏa ra, đó là hư ảnh của ma hồn oán giận. Nó hóa thành một chùm sáng dồi dào, xuyên thủng hư không, đánh về phía Lâm Nhất nhanh như chớp.
Nhanh thật!
Lâm Nhất biến sắc, chân đạp hư không, nhanh chóng lùi ra.
Ầm!
Chỗ hắn đứng lúc trước lập tức bị thiêu cháy thành một hố màu đen cực lớn.
Lâm Nhất quay đầu nhìn, đồng tử trong mắt co rụt.
Vù! Vù! Vù!
Ma nguyệt trên trời điên cuồng xoay chuyển. Trong lúc nó xoay chuyển, không gian trở nên hỗn loạn méo mó. Đồng thời, hết chùm ma quang màu đen này đến chùm ma quang màu đen khác không ngừng đánh về phía Lâm Nhất.
Thân hình Lâm Nhất biến ảo, mấy lần tránh né, rõ ràng vô cùng nguy hiểm.
“Cơ thể này vẫn quá yếu, nếu không, dùng ma nguyệt đánh thẳng tới, dù hắn có bản lĩnh cao bằng trời cũng phải ngoan ngoãn chịu chết. Nhưng có găng tay thần ảnh này cũng đủ rồi…”
Trong ánh mắt của Vũ Hạo Thiên, hoặc nói đúng hơn là trong ánh mắt của ma linh dâng lên vẻ tham lam nồng đậm.
Dưới sự vận chuyển của ma nguyệt, không gian đại loạn. Lâm Nhất mấy lần tránh né cuối cùng bị Nguyệt Diệu Chi Quang do tàn hồn oán giận đó hóa thành đánh trúng.
Soạt!
Thánh giáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1503899/chuong-3597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.