Lâm Nhất rất bất ngờ, không ngờ chí bảo trong tay Bùi Tuyết lại là một loại quả, hơn nữa cũng không ngờ Nguyệt Vi Vi cũng đang giữ một quả.
Thế chẳng phải là nàng ta cũng đang bị Chiến giới truy sát sao?
Rốt cuộc quả Thần Huyết này là thứ gì thì Lâm Nhất không biết, nhưng bây giờ hắn không có thời gian hỏi nhiều, bầy yêu thú bị khống chế ở đằng sau đang tấn công tới, chẳng mấy chốc sẽ bao vây nơi đây.
Cùng lúc đó, giữa màn bụi bốc lên do mấy nghìn con yêu thú, cách đây rất xa có một bóng dáng mơ hồ đang nhanh chóng chạy tới.
Lâm Nhất nheo mắt nhìn lại, trong bầy yêu thú nhiều đếm không xuể kia có rất nhiều con có khí tức mạnh mẽ, chỉ riêng yêu thú cấp Bá chủ đã có hơn mấy chục con, hơn nữa tất cả đều là tu vi cảnh giới Thiên Phách tầng bốn, thậm chí còn có mấy con yêu thú cấp Vương Giả, chúng tấn công đồng loạt trông cực kì đáng sợ.
“Nếu như thật sự không còn cách nào khác, ngươi hãy giết ta rồi lấy quả Thần Huyết ra, sau đó đến thành Tứ Tượng đưa cho người của chiến giới Hoàng Đồ giúp ta... Trước đó ta đã bị thương, bây giờ thì bị thương nặng lắm rồi”.
Bùi Tuyết khẽ khàng nói, nét mặt thương cảm, vẻ u sầu trên mặt vẫn còn đó, trong mắt quanh quẩn sự tuyệt vọng.
Nàng ta rất bi quan, nghĩ rằng mình không thể rời khỏi cao nguyên Hoàng Sa.
Trong cuộc truy sát và phục kích mấy lần trước đó còn làm liên luỵ đến Lâm Nhất nhiều lần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1561923/chuong-3644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.