Bỗng nhiên, hư ảnh Ngân Sí Thần Nhân sau lưng Lâm Nhất hiện ra vô số dị tượng. Có huyền điểu bay lượn, có hoa quế nở rộ, có thỏ ngọc chạy trốn, thậm chí còn có thần nữ đánh đàn thổi sáo, tiếng sáo oai hùng không ngừng văng vẳng bên tai, thánh huy tràn ngập, linh vụ nổi lên, làm cho người ta cảm thấy như đang ở trong tiên cảnh.
Vầng trăng tròn vô hình trên bầu trời chiếu xuống như mộng ảo, vừa giống thật vừa giống giả.
Bùi Tuyết kinh ngạc, hoàn toàn ngơ ngác... Dưới dị tượng này, Lâm Nhất ngồi trên tảng đá trông có vẻ kỳ ảo thần thánh hơn bao giờ hết. Hắn giống như tiên giáng trần, toát ra khí chất phi phàm không thể tả bằng lời.
Vèo!
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mở mắt ra, hai tay kết ấn từ từ thả ra.
Hắn nhìn về phía Bùi Tuyết, đối phương giật mình hoàn hồn lại, mặt đỏ lên.
Bùi Tuyết ảo não nói bụng, mình đang làm gì thế này... Nhìn người ta chằm chằm lâu thế mà còn bị bắt quả tang. Nàng rất không được tự nhiên, giả vờ thoải mái hỏi: “Ngươi đang tu luyện quyền pháp của Vũ Hạo Thiên đúng không?”
“Có thể cho là vậy, nhưng mà cũng không hẳn là vậy”.
Lâm Nhất bình tĩnh đáp.
Cũng may... Hình như đối phương không phát hiện, Bùi Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1561927/chuong-3641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.