Thời gian trôi qua, trên Phi Vân Điện vẫn im lặng không một tiếng động.
Trước thái độ mạnh mẽ kiên quyết của Lâm Nhất, những đệ tử thân truyền vốn còn có ý kiến trước đó giờ đều im thin thít.
Còn Phùng Chương vốn cố chấp không chịu thua, hoàn toàn mất hết mặt mũi, sau khi Lâm Nhất bảy bước thành kiếm, gương mặt hắn ta tỏ ra xấu hổ tột cùng. Quá mức khó coi, gần như không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi thê thảm của hắn ta.
Mỗi chiêu kiếm mà Lâm Nhất thi triển đều khiến hắn ta tự ti hơn, giờ ai cũng biết kiếm pháp của hắn ta tệ không thể tệ hơn.
'Từng chiêu kiếm một, như từng cái tát nện lên mặt Phùng Chương. Đến cuối cùng chính hắn ta cũng tê dại, điều khiến hắn ta khó chịu nhất là chủ đề này do chính hắn ta đưa ra.
Nếu sớm câm miệng lại, có lẽ đã không bị nhục nhã đến thế.
Có lễ trong một thời gian dài, hắn ta sẽ không dám gặp mặt ai trong Phù Vân Kiếm Tông này nữa, hôm nay hắn ta hoàn toàn trở thành cái nền cho Lâm Nhất.
"Không ai phản đối, nghĩa là tất cả đều tán thành rồi."
Giọng nói lạnh lùng của chưởng giáo Phù Vân vang lên, trầm giọng quát: "Đám các ngươi tự cao tự đại, nói năng kiêu ngạo hơn ai hết, đừng tưởng rằng lão phu không biết ba ngày qua các ngươi nói gì phía sau lưng ta. Hừ, bây giờ bị người ta đánh cho thảm bại, biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người giỏi còn có người giỏi hơn rồi chứ?"
Các đệ tử từ thân truyền đến ký danh đều lộ vẻ mặt khó coi.
Chưởng giáo đại nhân hiếm khi công khai ra mặt, huống hồ là công khai quở trách họ, điều này thực hiếm có.
"Những năm gần đây, tình cảnh của Phù Vân Kiếm Tông ngày càng sa sút, nhưng không thấy các ngươi có gì để cứu vấn danh tiếng môn phái. Chỉ vì một suất lên núi Thánh Kiếm mà gây ra náo loạn ầm ï, thậm chí dám nghỉ ngờ quyết định của lão phu, chẳng lẽ con mắt lão phu còn kém hơn cả các ngươi sao?"
Chưởng giáo Phù Vân liếc mắt nhìn mọi người, lạnh lùng khế hừ một tiếng.
Mọi người hoảng hồn kinh hãi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chưởng giáo chắc chắn đã sớm biết năng lực của Lâm Nhất rồi.
Không ra tay ngăn cản họ, thực ra là cố ý dùng tay Lâm Nhất để đè bẹp bọn họ một trận.
Trong phủ Thương Huyền, Phù Vân Kiếm Tông vẫn còn danh hiệu Tứ Đại Tông Môn, nhưng đã không còn uy danh nhất tông của Thương Huyền như ngày xưa nữa. Những năm gần đây, Phù Vân Kiếm Tông sa sút trầm trọng, thậm chí ngấm ngầm không giữ nổi danh hiệu Tứ Đại Tông Môn.
Dưới sự quở trách của chưởng giáo, cả đám đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Lâm Nhất, xem ra trước đây chưởng giáo cố ý khích tướng ngươi đấy... dùng tay ngươi để hồi sinh dòng nước đọng của Phù Vân Kiếm Tông." Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên phân tích một cách già dặn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.