Khi Lâm Nhất rời khỏi, nụ cười trên mặt Kiếm Kinh Thiên lập tức biến mất, trở nên lạnh lùng và trầm mặc, mang dáng vẻ cấm người khác đến gần.
Khí chất ấy giống hệt Diệp Tử Lăng, như được đúc cùng một khuôn, vô cùng thần kỳ.
Lâu sau, Kiếm Kinh Thiên dường như nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặt vốn nghiêm nghị của ông ta nở một nụ cười dịu dàng hiếm hoi.
Ông ta vừa hiểu ra vì sao tự dưng Lâm Nhất lại vô cớ khiêu khích mình, còn lấy thân phận là kiếm khách.
Hắn đang dùng cách của riêng mình để bù đắp sự áy náy trước đây. Dù sao, những lời nói ngày hôm đó quả thật hơi quá đáng.
Sau chuyện này, hai bên không còn nợ nần gì nhau.
Dù sao đi nữa, Kiem Kinh Thiên vẫn là người từng cứu mạng Lâm Nhất. Những lời bạc tình bạc nghĩa như vậy không nên thốt ra.
Nhưng bản tính của Lâm Nhất lạnh lùng và kiêu ngạo, nhất là trước mặt Kiếm Kinh Thiên, hắn càng không muốn cúi đầu nhận sai. Kiếm Kinh Thiên đã hỏi mấy lần rằng liệu hắn có hiểu ý nghĩa của đại hội Danh Kiếm hay không, Lâm Nhất đều giả vờ không biết.
Hai con người cứng đầu và bướng bỉnh gặp nhau, muốn khiến đối phương chịu thua thật không dễ dàng.
Nhất là trong sâu thẩm nội tâm, cả hai đều có sự kiêu hãnh của một kiếm khách, cho dù là chuyện sống chết cũng không bao giờ cúi đầu.
Vì thế, Lâm Nhất chỉ có thể dùng cách của mình để khơi dậy ý chí chiến đấu, giúp ông ta lấy lại phong thái tuyệt thế của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1751438/chuong-4198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.