Lâm Nhất muốn đi trả kiếm Thiên Lôi, tiện thể mời luôn Diệp Tử Lăng.
“Thôi."
Trong mắt Diệp Tử lăng lóe lên vẻ phức tạp, nàng ta mỉm cười đáp.
Lâm Nhất nhìn ra, nụ cười của nàng ta có bao nhiêu thất vọng, nàng ta đã sớm đoán được những ngày Lâm Nhất biến mất là đi làm gì. Trong mắt phụ thân nàng ta, đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ hoàn toàn không quan trọng, đối với nàng ta mà nói hẳn là có chút đả kích.
Mối quan hệ giữa hai cha con họ, thực sự khá phức tạp, Lâm Nhất gật đầu không hỏi thêm.
"Lâm Nhất, cảm ơn đệ."
Lúc sắp đi, Diệp Tử Lăng đột nhiên gọi hắn ta, nghiêm túc nói.
"Ta ư? Không có gì, dù sao ta cũng thích tỷ, đương nhiên cái thích đó với cái thích kia không giống nhau ... "
Lâm Nhất chớp mắt nhìn nàng ta, mỉm cười đáp.
"Tên nhóc này, thật là một đứa thú vị."
Nhìn bóng lưng tự do của Lâm Nhất, không thể không nói thực sự hơi hấp dẫn, Diệp Tử Lăng không kìm được cong cong khóe môi, khuôn mặt băng sương lộ ra nụ cười như ánh mặt trời tan chảy.
Khiến một vài đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, nhìn mà ngẩn ngơ.
"Hì hì, thú vị thì theo đuổi đi, chẳng lẽ tỷ tỷ sợ không tranh được với Lạc Hoa sao?" Tiểu Vũ Nhược bên cạnh nheo mắt, cười nói.
Diệp Tử Lăng búng mũi nàng ấy, cười mắng: "Nha đầu muội, thật càng ngày càng nghịch ngợm, thích kiểu đó khác với thích kiểu kia. Ta không phủ nhận, hắn thực sự rất hấp dẫn, nhưng đến khi lỡ động lòng thật,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/1751442/chuong-4196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.