Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.
“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.
Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.
Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.
Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.
“Tự mình thu xếp đi”.
Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.
Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.
Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.
Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.