“Đến, đến, bọn nhỏ, uống chút trà Long Tĩnh thế nào?” Vừa bước vào cửa phòng viện trưởng, Vô Danh cùng Cẩn Y Nhiên liền thấy một lão giả nét mặt hiền lành, nở nụ cười ôn hòa mời bọn họ ngồi vào ghế trước bàn viện trưởng. Mùi hương trà thanh nhã cao quý phiêu đãng trong không khí khiến tâm thần người trầm tĩnh lại.
“Viện trưởng, hình như…trà Long Tĩnh là trà cống cho hoàng cung…?” – Cẩn Y Nhiên rút trừu khóe miệng nhìn ly trà tỏa hương trước mắt
“Ha ha…đừng để ý, chút công lao cho bộ xương già của lão mỗi khi tiến cung ấy mà. Thuận tay, thuận tay, không có gì, ha ha ha…”
‘Quác quác quác…’ – Quạ đen bay ngang!
‘Xem ra viện trưởng này cũng không tồi’ – Cẩn Y Nhiên vừa đến ghế ngồi vừa nghĩ. Vô Danh mặt vẫn không chút thay đổi ngồi vào bên cạnh.
“Viện…viện trưởng, không biết ngài tìm chúng ta đến có…có chuyện gì?”
Cẩn Y Nhiên bắt đầu tung ra hình ảnh ‘ta rất ngoan, ta rất thuần khiết, đừng làm ta sợ’, ánh mắt sợ hãi, miệng lắp bắp hỏi lão viện trưởng trước mặt.
Vô Danh ngồi bên cạnh, diện vô biểu tình, nếu như có thể bỏ qua khóe mắt rút gân một chút của hắn. ‘Lại nữa’ – Vô Danh âm thầm lảo đảo trong lòng
“Ha ha…đứa, đừng hồi hộp, cứ gọi ‘gia gia’ là được rồi. Lão xem học viên trong học viện này đều như con cháu của lão thôi, ha ha ha…”
“Gia gia~”
“Ha ha, hảo, hảo!”
Thanh âm ngọt ngào vang lên khiến lão viện trưởng Ác Cách Tang hí hửng cười híp mắt, không ngừng kêu “hảo”.
Aiz, đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doc-y-nuong-tu/1965512/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.