Bên trong phòng, tiếng gào thét điên cuồng và tiếng đồ vật bị đập vỡ vang lên không ngừng, đầy tuyệt vọng và phẫn uất.
Ở gian phòng kế bên, Bùi Tẩy Nghiễn chìm trong nỗi đau mất đi kẻ hắn yêu thương nhất. Hắn lúc thì uống đến say mèm, lúc lại phát điên phát dại như người không còn lý trí.
Ta chỉ thầm nghĩ, cứ để bọn họ tự gánh chịu hậu quả từ những việc mình đã làm.
Những thị phi của Tây viện từ giờ trở đi sẽ không còn liên quan đến ta nữa.
***
Sau sự việc đó, thân phận của ta và Tiêu Vân Châu đã không còn là bí mật.
Bùi Túc mỉm cười giải thích với người khác:
"Phu nhân mà ta danh chính ngôn thuận cưới hỏi, từ đầu đến cuối vẫn luôn là tiểu thư Tiết gia, Tiết Ngư. Có lẽ các hạ đã nhớ nhầm rồi chăng?"
Nụ cười của chàng quá mức lạnh lùng, khiến người ta bất giác nổi gai ốc.
"Phải, phải, là tại hạ già cả lẩm cẩm, Chỉ huy sứ và phu nhân quả thật là trời sinh một đôi."
Bùi Túc hài lòng gật đầu.
Sau đó, chàng cố ý cùng ta trở về Tiết gia một chuyến, chính thức ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu.
Chàng ghé sát, nói nhỏ:
"Ngư nhi, thực ra lần trước khi đi ngang qua Tiết phủ, ta đã biết thân phận của nàng rồi."
Ngày hôm ấy, nhân dịp trở về nhà sau khi thành thân, biết ta không thoải mái khi đến Tiêu gia, chàng viện cớ để ta về lại Tiết phủ một lần.
"Làm sao mà chàng biết được?"
"Hừm, nàng nghĩ xem, tại sao con ch.ó ở Tiêu gia lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-ao-cuoi-lay-dung-nguoi-nhat-tran-minh/460049/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.