Hải Quỳnh bất đắc dĩ kéo va li lại theo Tần Phong vào thang máy. Cô thầm tức giận nguyền rủa cái người đã reo rao:
“ Đi công tác với sếp rất tốt nha. Được ở phòng cao cấp, được ăn món ngon, công ty bao hết không phải lo gì, chỉ đem theo một ít tiền giằng túi để thích mua gì thì mua”
Hải Quỳnh nghe vậy nên cũng chẳng đem theo nhiều tiền cũng không mang theo thẻ. Nếu đi mướn phòng ở đây 1 tuần lễ, nếu lấy tiền thuê một phòng riêng thì sợ không đủ tiền mua quà ọi người. Nhất là mấy chị đã ngụ ý thích món này món kia, cô không thể không mua tặng. Hải Quỳnh thở dài sầu khổ, đành chấp nhận ở chung phòng, cũng may là giường đôi.
Nhưng khi vào trong phòng thì cô mới biết cái gì là giường đôi. Giường đôi là 2 cái giường ghép lại kề sát bên nhau, còn đặc biệt dùng chung một tấm nệm. Hải Quỳnh khóc ròng, còn cái khách sạn nào biến thái hơn hay không chứ. Rõ ràng phòng có giường đôi là phòng có hai cái giường riêng lẽ chứ sao lại sát vào nhau như thế.
Đưa mắt lườm Tần Phong một cái đầy oán hận. Chưa từng thấy một cái tên tổng giám đốc nào keo kiệt đến thế này. Cô cứ lầm bầm mắng:
- Đồ keo kiệt, kinh phí công tác mà cũng không dám chi.
Tần Phong nghe cô thều tháo mắng mà cười đau cả bụng. Hải Quỳnh cứ lo oán giận sự keo kiệt của Tần Phong cùng với việc phải đối mặt anh hàng ngày mà quên mất việc nam nữ ở chung một phòng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-cho-ky-uc/570283/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.