Lâm Trầm một đêm không ngủ, hôm sau từ sáng sớm đã ra ngoài uống trà cùng vài vị giang hồ đồng đạo, trùng hợp gặp được Lục Cảnh. Người ngoài vẫn cho rằng hai người là những thiếu hiệp tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thường đem ra so sánh đánh đồng, vài năm qua cũng không ít lần chạm mặt nhưng giao tình rốt cuộc vẫn chỉ hời hợt.
Vì đoạn tình lưu luyến thầm lặng kia mà mỗi lần gặp Lục Cảnh, Lâm Trầm bất giác đều cảm thấy xấu hổ, lần này chỉ tùy tiện khách sáo vài câu rồi lập tức cáo từ. Tâm tình y vốn đã rất kém, bởi lần tương ngộ này mà càng tích tụ u uất, vừa hồi phủ cũng không buồn dùng bữa trưa đã lập tức đi về phía rừng trúc.
Ban đầu y vốn giấu Lý Phượng Lai ở nơi khác, mãi đến hai năm trước cha y mất tích mới quang minh chính đại nhốt người ở khoảnh đất trọc giữa một rừng trúc. Giờ đây trúc đã cực kỳ xanh tốt, xâm lấn dần biến gian phòng nhỏ kia thành một nơi chốn thanh u.
Lâm Trầm đẩy cửa vào, vừa liếc mắt đã thấy Lý Phượng Lai đang lười biếng tựa vào đầu giường, trước mặt vẫn bày ra quyển sách xem dở, vẻ mặt chuyên chú, dung nhan như ngọc.
Chỉ nửa ngày không thấy đã bắt đầu thấy nhớ nhung, y bước tới trước giường cúi đầu hôn lên gương mặt tái nhợt kia.
Lý Phượng Lai không né tránh, chỉ nâng mắt liếc Lâm Trầm rồi cúi đầu cười cười. Hồi lâu mới mở lời, “Hôm nay sao trở về sớm như vậy?”
Lâm Trầm hôn hai bên má đối phương vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dien-tuong-tu/1992446/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.