Chiều thứ tư, khi Cameron đến tòa để dự phiên sơ thẩm, cô gần như có thể thuyết phục bản thân rằng cuộc sống của cô đang trở lại bình thường.
May mắn thay, việc giám sát bảo vệ của cảnh sát hóa ra lại không phiền phức như Cameron tưởng. Cô gần như không nhìn thấy mấy viên cảnh sát đảm nhận ca ngày – họ bắt đầu nhiệm vụ của mình vào lúc sáu giờ sáng khi cô đang ngủ, gật đầu chào khi cô lái xe ra khỏi hẻm đến chỗ làm việc, đi theo cô tới văn phòng, rồi hầu như chẳng làm gì cho đến khi họ chuyển ca vào sáu giờ tối. Tuần ấy, cô phải xuất hiện ở tòa nhiều lần nhưng vì phòng xử án của cả Bắc quận Illinois và tòa án phúc thẩm đều ở cùng một tòa nhà với văn phòng luật sư Mỹ nên không cần cảnh sát phải hộ tống cô. Cameron cho rằng, đó không phải là một công việc tồi đối với họ khi được giao nhiệm vụ bảo vệ một người làm việc ở một trong những tòa nhà an toàn và được bảo vệ chặt chẽ nhất thành phố. Có thể ngày mai cô sẽ hơi điên rồ một chút khi chạy đến quán cà phê Starbucks chỉ để họ có thể thấy một chút động tĩnh.
Mấy anh chàng ca đêm thì lại khác. Họ dành thời gian giới thiệu bản thân ngay đêm đầu tiên họ làm nhiệm vụ bảo vệ Cameron và cô thấy mình nhanh chóng niềm nở với Kamin và Phelps bất chấp sự kỳ cục của tình huống ấy. Họ đã tạo nên một thói quen trong ba đêm vừa qua: họ theo cô từ chỗ làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dieu-ve-anh/399180/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.