Lúc chuẩn bị vào thang máy, Hạng Tây vẫn còn chưa yên tâm, kéo mở ba lô ra đưa đến trước mặt Trình Bác Diễn: "Anh nhìn thử coi còn thiếu gì không?"
“Còn thiếu gì được chứ? Đồ ăn thức uống em đều mang theo cả rồi, băng cá nhân em cũng mang theo luôn. Chúng ta chỉ đến vùng ngoại ô chơi thôi chứ đâu có đi du lịch đường dài đâu." Trình Bác Diễn cười, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn đồ trong túi một lượt: "Đầy đủ lắm rồi, không thiếu gì nữa đâu."
“Do chưa từng đi chơi mà, không có kinh nghiệm." Hạng Tây cười ha ha tiến vào thang máy.
Thật ra cho dù không mang theo bất cứ cái gì cũng chẳng sao, chỉ đến ngoại ô thành phố mà thôi chứ cũng không phải nơi đất hoang, thiếu cái gì thì mua thêm là được. Nhưng Hạng Tây vẫn cảm thấy tự mình mang theo đồ này kia mới thú vị, mới giống một lần đi chơi ở ngoại thành.
Mang theo càng nhiều đồ, mới càng đã ghiền.
Trình Bác Diễn hầu như có thể đoán được tâm tư của cậu. Từ sau khi lên xe, Hạng Tây vẫn chưa từng bỏ túi xuống. Sau khi đặt riêng máy ảnh bảo bối của mình ra, cậu vẫn luôn ôm túi nghiên cứu những thứ mang theo.
Lúc đi ngang qua một cái siêu thị nhỏ, Trình Bác Diễn ngừng xe lại, rồi mang theo Hạng Tây đi vào dạo hai vòng, mua thêm không ít đồ ăn, mấy thứ giăm bông bánh mì linh tinh.
“Chắc ăn cơm dã ngoại được luôn anh ha?" Hạng Tây vừa lòng xách theo túi.
“Ừm, nếu đến chỗ nhà nông ăn cơm thì cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-dua-lech/2463226/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.