Tiết trời thu vô cùng quang đãng, bầu trời trong vắt không có lấy một gợn mây. Gió thu mang theo cảm giác mát lành dịu nhẹ khẽ vuốt ve da thịt, mang theo mùi hương thoang thoảng như có như không vất vít đầu chóp mũi, thoải mái đến mức chỉ khiến cho người ta muốn ngắm mắt ngủ say. Quả thật là thời tiết vô cùng thích hợp để... bùng học. Trên nóc sân thượng của một trường đại học, một bóng dáng nhỏ bé nằm ườn trên nền đất, đầu gối lên hai tay, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng gần như che khuất nửa khuôn mặt. Cô mặc một chiếc áo len màu nâu đất và một chiếc quần bò đơn giản, hai chân vắt chéo lên nhau, hồi lâu không có cử động dường như đã lâm vào giấc ngủ an tĩnh.
Lâm Vũ có một thú vui rất lạ, chính xác là thói quen thì đúng hơn, chính là nằm ngủ ở những nơi cao như gốc cây, bờ tường và thậm chí là cả mái nhà. Thật ra chuyện này cũng không có gì lạ, từ nhỏ cô đã sống ở vùng quê, leo trèo nghịch ngợm không có gì mà không thử qua, hơn nữa còn suốt ngày trèo lên mái nhà đọc sách rồi ngủ quên khiến cho mẹ không ít lần tức giận. Chỉ là về vấn đề này, Lâm Vũ quả thật là muốn sửa mà không sửa được. Cô thật tâm thích cái cảm giác ở trên cao ấy, làn gió mát quật vào mặt từng hồi, không có buồn bã, không có muộn phiền, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn theo chiều gió, buông lỏng tâm hồn mình. Dường như mỗi lúc như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-em-noi-yeu-anh/802075/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.