Nó dìu bà từng bước nặng nhọc trên vỉa hè, gió lạnh cộng thêm dạo này bà không khỏe làm cho bệnh lao của bà ngày càng nặng, nó đỡ bà vào bên hiên 1 nhà hàng đã đóng cửa. “bệnh của mẹ lặng lắm rồi, chứng ta đến bệnh viện” bà lắc đầu, bệnh viện??? với thế lực của Mãn gia thì không sao nhưng với tình cảnh của mình bây giờ thì đến bệnh viện là tốn kém, là xa xỉ. Nó biết những gì bà nghĩ nên không nói gì, dựa vào lòng bà, nó hỏi: “ sao mẹ chịu nhục như vậy, tại sao biết ông ta ko yêu mà mẹ vẫn tin tưởng.” Nó đặt cho bà thật nhiều câu hỏi.bà trả lời nó, bà kể chuyện cho nó, bà giải thích cho nó, khuyên bảo nó đừng trả thù, khuyên nó đi thật xa nơi này. Tuy là trẻ con nhưng suy nghĩ của nó rất chín chắn, nó ngây thơ hỏi bà: “ sao mẹ lại bảo con đi xa nơi này, mẹ cũng đi với con cơ mà. nhỉ???” nó hỏi mà nc mắt ngân dài trên đôi má phúng phính. Nó gục đầu vào bà, nhớ đến lúc còn ở nhà, trước khi mẹ nó kì chuyển nhượng, trước khi 2 người phụ nữ kia đến, trước khi ba nó ruồng bỏ mẹ nó, hành hạ nó, gia đình nó đã hạnh phúc nhường nào dù đó chỉ là sự giả tạo của ông ta, nó tự hỏi có bao giờ ông ta coi mẹ nó là vợ chưa! người ngoài nhìn vào bảo nó quá được ưu ái, quyền thế, giàu có, nhưng đâu có thấy đực nhuuwngx lúc nó bị ả Uyển Nhi đổ oan, lúc nó bị ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-mat-ac-quy-trang/2494081/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.