“Ông ta… ông ta muốn làm gì?” Trong lòng Mạnh Yên giận dữ, có lầm hay không, loại người hèn hạ này còn tới tìm Phương Phương đưa ra yêu cầu này, có mục đích gì? “Ban đầu không phải là ông ta không cần cậu sao? Không phải ông ta có con trai ruột sao? Làm sao còn quay đầu lại tìm cậu?”
Ánh mắt Lâm Phương Phương nhìn vào khoảng không, không đau khổ cũng không vui: “Con trai ông ta chết rồi, bị xe đụng chết rồi.” Đối với một đứa em trai cùng cha khác mẹ chưa từng sống chung, cô không có bất kỳ tình cảm nào, cho nên cũng không khổ sở.
Cái gì? Cô có nên nói ác giả ác báo không? Lúc trước ba Lâm vì tiểu tam cùng con trai mà bỏ vợ bỏ con gái, nhưng hôm nay cuối cùng gặp báo ứng. Nhưng đứa bé là vô tội nhất , trong lòng Mạnh Yên có chút rối rắm.
Xua đi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, Mạnh Yên chép miệng: “Vậy cậu định làm như thế nào? Tha thứ cho ông ta? Trở lại bên cạnh người cha đó sao?”
“Ông ta rất đáng thương, còn khóc, nói ông ta có lỗi với tớ, cầu xin tớ tha thứ cho ông ta. Tớ thấy trong lòng cũng rất khó chịu.” Trong mắt Phương Phương cũng có một chút ánh nước xẹt qua, nhớ đến bóng dáng già nua của cha, mái tóc bạc màu, vừa giận lại vừa đau lòng.
Mạnh Yên vỗ cánh tay của cô: “Vậy cậu mềm lòng?” Đây là một đứa ngốc, người ta khóc một tiếng, cô liền quên quá khứ?
“Tớ rất muốn tha thứ cho ông ta.” Vẻ mặt Phương Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-nguoi-binh-than/1939494/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.