Ba tháng sau, một hôn lễ long trọng đã được cử hành, cô dâu chú rể nhận được lời chúc phúc của mọi người, cuối cùng sau nhiều năm xa cách họ đã đến được với nhau.
Một năm sau đó, một bé trai kháu khỉnh đã ra đời,Hàn Dương sau khi sinh một tháng được ra viện về nha tĩnh dưỡng. Ông Hàn Phong đến thăm con gái, thấy trên khuôn mặt nữ nhi của mình tràn đầy hạnh phúc cũng yên tâm.
-“Tiểu Dương, con thấy hạnh phúc chứ?”
Hàn Dương mỉm cười hạnh phúc nhìn ba của mình –“Con rất hạnh phúc, ba hãy yên tâm”
-“Vậy là ba yên tâm rồi, Tử Kỳ đâu, hôm nay là thứ bảy sao không thấy nó ở nhà?” Sau khi quan sát một vòng, không thấy con rể đâu, ông Hàn Phong lên tiếng hỏi.
-“Công ty có việc đột xuất, anh ấy phải đi giải quyết một chút.”
-“Ừm, nhìn lúc con sinh làm ba lại nhớ đến lúc mẹ con sinh con, thoáng cai mà đã gần ba mươi năm trôi qua, ba còn nhớ lúc đó ba cũng lo lắng đứng ngồi không yên bên ngoài phòng sinh, bây giờ lại nhìn đến con rể cũng lâm vào tình trạng như mình không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nếu mẹ con có thể nhìn thấy cháu ngoại thì tốt biết mấy, đáng tiếc ông trời không thương” Trên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện nhiều nếp nhăn của ông tràn ngập nỗi nhớ.
Hàn Dương tiến lên nắm lấy tay của ba-“Ba yên tâm, mẹ ở trên trời cũng sẽ hạnh phúc”
-“Đúng vậy, bà ấy sẽ phù hộ cho con, vợ chồng con đã quyết định đặt tên cho con chưa? Dù sao cũng đa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-thu-cua-dai-ca/178749/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.