Khoảng thời gian cùng nhau uống ly cà phê, dắt tay nhau ngắm lá chao lượn trong gió, những trái tim hòa cùng trái tim, những điều bí mật nhỏ nhoi, chỉ cần ai đã từng yêu đều có thể hiểu rõ. Tuy cuộc sống đang biến đổi, tuy tình cảm đã đổi thay nhưng anh biết và em cũng biết, tình yêu tồn tại mỗi phút mỗi giây, chỉ cần dựa vào vai em, cùng nhau cảm nhận những điều nhỏ nhoi thì tất cả đều yên bình và đẹp đẽ. Không để tâm đến những chuyện xô bồ của thế giới này, anh nghe thấy tiếng hoa nở và em lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh!
Tiếng nở hoa – Trương Tịnh Dĩnh
Không kịp đề phòng, Thẩm Xuân Hiểu bỗng bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặt lấy, hơi nóng từ lòng bàn tay như đi thẳng lên cánh tay, cô bất giác giật mình, vội rút tay ra, quát lớn: “Đồ heo, tôi không phải An Châu”. Vừa nói cô vừa vung tay, dường như muốn vung hết hơi ấm mà bàn tay anh lưu lại, thẹn quá hóa giận quát lên: “Đúng là lòng tốt không được đền đáp mà!”.
Lư Hạo Tường chẳng nghe thấy cô quát mắng, chỉ thấy lòng bàn tay trống rỗng, anh lại khua khua lên không trung, vội vàng nói: “An Châu, An Châu… Đừng đi… đừng…”.
Thấy anh cuống lên như thế, không cho anh nắm tay không được, nhưng cô chẳng muốn chơi trò bịt mắt bắt dê với con ma men này, lướt nhanh mắt, thấy chiếc đĩa hoa quả trên bàn trà, cô chớp mắt, nở nụ cười tinh nghịch rồi tiện tay với quả táo nhét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-thu-tinh-truong/108067/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.