“Chào buổi sáng. " Giọng Tần Tứ vang lên ở sau lưng.
Khấu Tấn không ngờ sẽ gặp lại Tần Tứ, vì thế chờ hắn tới: "Chào buổi sáng.”
“Cậu không khỏe sao?” Tần Tứ nhanh chóng bước đến bên cạnh, cả hai cùng đi song song.
Khấu Tấn không kịp phản ứng: "Hả?”
Tần Tứ nói: “Có vẻ như hôm qua cậu không nghỉ ngơi tốt.”
Khấu Tấn cả kinh, vừa thầm cười nhạo diễn xuất vụng về của mình, vừa vui đùa oán giận, “Có lẽ là ngủ hơi muộn, hôm nay lại phải tìm thầy để bổ sung bài, có lẽ giờ ra chơi cũng không thể ngủ bù.”
Thật ra ngủ bù giờ ra chơi cũng không có tác dụng gì, Khấu Tấn mất ngủ đã rất lâu, có đôi khi là không ngủ được, có đôi khi là tỉnh sớm, còn có lúc sẽ bừng tỉnh vài lần giữa đêm. Cho nên cậu căn bản không thể buông bỏ cảnh giác ngủ trong lớp, huống chi còn không ngủ được. Ngủ bù trong miệng cậu cũng chỉ là vì cho con mắt mỏi mệt nghỉ ngơi, dù không thể ngủ được.
“Tìm tôi này. "Tần Tứ đột ngột nói.
Khấu Tấn không kịp phản ứng: " Gì cơ?”
“Nếu cậu không biết phải làm gì thì tới tìm tôi này. " Mặt Tần Tứ không có biểu cảm gì, thậm chí Khấu Tấn không phân biệt được giọng điệu của Tần Tứ khi nói lời này là như thế nào, cũng không phân biệt được hắn có thật lòng muốn giúp cậu hay chỉ là khách sáo thôi.
Khấu Tấn sợ hãi nói: "Không cần không cần, tôi tìm giáo viên là được, cậu còn phải học, không quấy rầy cậu nữa.”
Tần Tứ vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-toi-mua-xuan-roi-hang-chet/89858/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.