Sau khi Tôn Giai Ân đi ra một lúc thì Hà Uy Kiệt cũng trở ra, hắn liếc nhìn về phía Tô Quân và Tôn Giai Ân thêm mấy cái rồi mới đi lại chỗ mình ngồi.
Lương Linh quay sang định nói gì với Hà Uy Kiệt, đột nhiên cô ta nhìn thấy một bên má của hắn có chút đỏ lên như vừa bị ai đánh...
"Mặt anh sao vậy...?"
Hà Uy Kiệt cũng không muốn nói nhiều, hắn tìm đại một cái cớ gì đấy lấp li3m cho có...
"Bị ngã..."
Ai nhìn cũng biết cái đó là bị đánh, nhưng lời mà ngài bộ trưởng cao quý này nói ra thì bắt buộc phải mắt nhắm mắt mở mà nghe theo...
Về phía bàn của Tô Quân, cậu lo lắng nhìn vẻ mặt có phần hoảng hốt xen lẫn tức giận của Tôn Giai Ân...
"Giai Ân này, cậu đi đâu mà lâu thế...?"
Tôn Giai Ân hơi giật mình, cô bất chợt nở nụ cười tươi để trấn an Tô Quân...
"Tớ hơi mệt nên muốn rửa mặt kĩ một chút..."
Tô Quân gật đầu hiểu ý, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ gần mười hai giờ, khoảng mấy phút nữa họ sẽ cùng nhau ăn trưa.
Đúng một giờ chiều là khoảng thời gian lãnh đạo và nghiên cứu sinh nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tiệc tối...
"Đợi ăn trưa xong tớ sẽ đưa cậu đi nghỉ ngơi, vì là chúng ta là khách dự tiệc được mời nên cậu có thể ngủ trưa từ một giờ cho đến bốn giờ chiều."
Tôn Giai Ân gật đầu, hôm nay cô đi cả ngày rồi nên chân cũng muốn nhũn hết cả ra, cộng thêm việc phải tránh mặt Hà Uy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-truong-ha-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1783443/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.