Trước khi trở về thủ đô, Hà Uy Kiệt luyến tiếc trở lại quê hương của Tôn Giai Ân thêm một lần nữa, hắn quen thuộc đường xá nơi này đến mức có thể tự lái xe đến đây.
Nhưng vừa đi được nửa đường liền thấy Tôn Giai Ân đang cười cười nói nói với một người con trai khác, trông có vẻ chạc tuổi cô…
Hà Uy Kiệt ngồi trong xe, đợi đến lúc hai người tạm biệt nhau, hắn liền không nói không rằng xuất hiện trước mặt Tôn Giai Ân…
“Em…lâu rồi…không gặp…”
Tôn Giai Ân như không tin vào mắt mình, cô thở mạnh chớp chớp mắt mấy lần để chắc chắn rằng bản thân không hề nằm mơ…
“Đáng ra không nên gặp nhau nữa… anh xuất hiện ở nơi này làm gì…?”
Hà Uy Kiệt nhìn ánh mắt vô tình của Tôn Giai Ân, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, hắn định hỏi cô dạo này thế nào liền bị cô cắt lời…
“Nếu là đến thăm bà nội, thì bà không chào đón anh đâu…ngay cả cha mẹ tôi cũng vậy…nên đừng để họ nhìn thấy anh…!”
Hà Uy Kiệt giữ lấy tay Tôn Giai Ân khi cô định rời đi, hắn chậm rãi lên tiếng…
“Anh đến thăm em…dạo này em sống tốt không…?”
Tôn Giai Ân mỉm cười, ánh mắt vẫn long lanh như xinh đẹp như ngày đầu tiên Hà Uy Kiệt nhìn thấy, chỉ tiếc không còn của riêng hắn…
“Anh nghĩ sao…? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi phải nói tôi sống tốt à…?”
Hà Uy Kiệt hơi giật mình, hắn cúi đầu không biết nên đáp thế nào mới đúng…
“Anh đã liên hệ với bà nội để lo liệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-truong-ha-cung-chieu-vo-yeu-tan-troi/1783460/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.