8 giờ 52 phút ngày hôm sau.
"Giám đốc Trương, cô có điện thoại."
"Alo?"
"Nhã Thư phải không? Chị hai mất tích rồi!"
"Di Đình mất tích?? Sao lại như vậy??"
"Chị ấy biến mất từ tối qua. Không thể liên lạc, cũng không có thông tin gì."
"Đã báo cảnh sát chưa??"
"Đã báo. Vẫn không có manh mối."
"Tôi lập tức quay về!!"
Trương Nhã Thư tắt điện thoại, giao cho Hạ Tấn Văn.
"Tôi phải về ngay! Mọi việc còn lại ở đây cậu hãy giúp tôi xử lý."
Hạ Tấn Văn ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
"Được thưa giám đốc."
---------------------
"Nhã Thư..."
Trần Hà Lam vừa nhìn thấy Trương Nhã Thư về đến trước cửa lại càng khóc nức nở, Trương Nhã Thư đỡ bà vào nhà ngồi lên ghế sô pha.
Cả nhà không ai nói một câu nào, chỉ có tiếng khóc của bà Lam là thanh âm duy nhất, nhưng rồi cũng khàn đặc trong cổ họng.
"Tại sao mọi người không báo cho tôi sớm hơn?", Trương Nhã Thư nghiến răng ken két, trên trán lộ ra mấy đường gân xanh.
"Đã cố gắng liên lạc cho cậu nhưng không được đấy thôi. Cuối cùng tôi gọi điện cho công ty cậu mới biết cậu đi cùng một anh trợ lý, nhưng hỏi mãi họ cũng không cho số điện thoại anh ta, sau đó tôi phải nhờ đến cảnh sát thì họ mới chịu hợp tác.", Vũ Di Lực lên tiếng, đầu vẫn cúi xuống, ngữ khí hơi cau có, tay nắm chặt thành nắm đấm, trong trường hợp này không ai có thể giữ nổi bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/doi-tuong-la-nu-lao-su/1967384/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.