Editor: Giản Linh Kiwi
Đầu mùa xuân, tiết đông giá rét đã qua đi, mưa dầm liên miên tầm tã.
Trong khoảng thời gian này, độ ẩm ở thành phố Đài rất thấp, khác hẳn với sự khô lạnh của mùa đông, cái lạnh kèm theo ẩm ướt, trong bầu không khí đầy gió đều là hương vị của mưa.
Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt ấy như thể xuyên qua quần áo mà thấm sâu vào xương tủy.
Thời Lục sinh bệnh hai lần. Mùa đông năm trước còn đỡ, bị đau đầu thì xin nghỉ nhiều nhất là nửa ngày rồi ở nhà ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì bệnh đã thuyên giảm, đợi qua mấy ngày là thôi.
Nhưng lần này trúng mùa mưa dầm, lúc ra ngoài không cẩn thận bị dầm mưa xối xả, sau cơn sốt liền mắc cảm lạnh dai dẳng, đầu óc cứ ê ẩm cả ngày.
Thời Lục đã nghỉ gần một tuần, ở nhà dưỡng bệnh.
Buổi tối Thiên Huỳnh đi học về sẽ chăm cậu. Vì phải uống thuốc và truyền nước biển, Thời Lục lúc nào cũng mặc đồ ngủ, đa số thời gian đều nằm, thỉnh thoảng tinh thần tốt sẽ làm chuyện khác.
Trong phòng, người làm đưa đồ ăn đến bên giường. Thời Lục mặc một chiếc áo ngủ kẻ ô vuông màu xanh nước biển, tóc đen hơi rối, làn da trắng đến phát sáng, toàn thân toát lên một vẻ đẹp yếu ớt mong manh.
Lúc này, những ngón tay mảnh khảnh của cậu thanh niên xinh đẹp thanh tú ấy đang cầm một cái thìa sứ, nhăn mặt kén cá chọn canh.
“Tại sao lại là cà rốt hầm xương, tớ không muốn ăn.”
“Cà rốt bổ sung vitamin A, rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dom-dom-mua-ha/1884970/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.