Ain’t No Reason là tên một quán bar, có mấy kẻ tự nhận là người có văn hóa dịch tên này thành Đương nhiên, bị chủ quán bar phản đối ngay lập tức: “Có biết chữ không vậy? Đương nhiên á? Tầm thường, quá tầm thường!”
Mấy kẻ mù chữ mau chóng học hỏi: “Vậy anh nói xem nên dịch là gì?”
Chủ quán xóa nạn mù chữ cho bọn họ: “Đúng tình hợp lý!”
+_+
Im lặng.
Chủ quán nhìn chằm chằm đám người trước mặt mình: “Tên này thế nào?”
“Có khí thế lắm.” Có người trả lời ngay tức khắc.
“Vào đi.” Chủ quán hạ chân đang ngáng cửa xuống, để tên kia vào trong.
Những người còn lại ngơ ngác.
Lại thêm một người bước đến: “Rất đàn ông.”
“Được.” Tên này cũng cho vào luôn.
……
Vèo vèo, hai ba mươi người đều đến trước cửa.
“Có ý nghĩa.”
“Rất sâu sắc.”
“Ý văn khéo léo.”
“Lập luận sắc sảo.”
“Vượt qua cả Tử Kiến.”(*)
(*) 子建/zǐjiàn/: Tử Kiến – Tào Thực (con trai thứ tư của Tào Tháo),tự là Tử Kiến, sinh năm 192, mất ngày 27 tháng 12 năm 232, là một nhà thơ nổi tiếng thời Tam Quốc với tài trí hơn người và có khả năng hoàn thành một bài thơ chỉ trong bảy bước chân. – Theo zh.wikipedia.com, đã tóm tắt.
“Đánh bại Shakespeare.”(*)
(*) William Shakespeare
“…”, “…”, “…”, …
Chủ quán vui tươi hớn hở, rốt cuộc không chặn cửa nữa, để mọi người bước vào trong.
Cậu hai Tiểu Chu tiện thể chen chân vào cùng người ta, vừa vào vừa thủ thỉ bên tai Tô Bạch: “Chú Đường Lang(*) có sáng ý thật đấy, làm tiệc đầy tháng cho con trai ở trong này. Tớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/don-cong-an-than-kinh/464701/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.