Trên đường về nhà Nhật Thuận , Ái My không ngừng lo lắng hồi hộp . Nếu không phải là Mạnh Hải anh của cô thì sao ? Một lần nữa đau lòng à ?
Dù cho sự thật luôn phũ phàng cô vẫn nhất huyết tìm ra sự thật đó .
Anh Hải , anh hòa lẫn vào hình ảnh anh Thuận để báo hiệu em biết à ? Anh còn sống sao anh Hải ?
Dòng suy nghĩ kết thúc khi xe của Nhật Thuận chạy vào khuôn viên biệt thự . Căn biệt thự nguy nga rông lớn hiện ra trước mắt , không thua gì của Phạm Hoàng gia . Một lớp màu vàng nhạt bao phủ cả tòa nha . Nhìn giống như cung điện vậy . Tim Ái My càng đập hồi hộp hơn khi cô bước vào nhà .
Hôm nay cả nhà của Nhật Thuận đều có mặt tại nhà . Khi Ái My bước vào , cô chạm mặt với một cô gái thân hình nhỏ nhắn , mái tóc đen dài mướt lắm , dáng nhỏ con hình như trạc tuổi cô .
- Em chào anh hai
- Ngọc My , em chào mấy anh chị đi
- Dạ , em chào mấy anh chị
Ái My nghe Nhật Thuận gọi cô bé đó là Ngọc My cô càng thấy khó hiểu . Không phải đây là em gái anh chứ ? Nếu vậy chắc mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi . Nghĩ đến đây nét mặt Ái My hiện rõ sự buồn bã . Thiên Như đặt tay lên vai cô nhằm ý muốn trấn an .
- Đây là em gái nuôi của mình , tên thật là Ngọc Chi nhưng do mình thích gọi nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/don-gian-la-yeu/471425/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.