Vũ đến đang ngồi xem tấu chương, Lương tổng giám bước vào, cung kính: - Tâu hoàng thượng, Nghi phi nương nương đang chờ lệnh vào hầu.
- Cho nàng vào…
Vũ đế ngồi thẳng dậy. Thái Mẫn vừa chợp mắt. Cả đêm qua nàng trăn trở, thỉnh thoảng lại thở dài. Quá canh ba trở lại phòng nhìn thấy nàng vẫn còn ngơ ngẩn, Vũ đế hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy Mẫn nhi? Sao còn chưa ngủ?
- Không có gì…Tướng công! Không có gì….!
Nàng vẫn chưa quen chuyện tướng công của mình là hoàng đế. Vẫn làm mọi chuyện của nương tử dành cho người mình yêu mến. Dù bên cạnh có bao kẻ hầu người hạ sẵn sàng phục vụ, thay thế nàng làm những việc này.
Nhìn Thái Mẫn chuyên chú thử độ ấm của thau nước, bàn tay nhẹ nhàng cởi hài rồng, giúp Vũ đế ngâm chân, lòng hắn lại dâng lên một cảm giác bình yên đến lạ. Vũ đế nhớ đến những ngày nơi thôn dã, cứ sau một ngày lao động trở về, Thái Mẫn lại chuẩn bị nước nóng, luôn miệng hỏi thăm hắn bao nhiêu chuyện. Rồi còn những bữa cơm quê nghèo nữa. Chỉ có vài món đơn giản song ngày nào Vũ đế cũng ăn hết mấy chén cơm, rất là ngon miệng. Khác hẳn nơi cung vàng điện ngọc, thức ăn mâm cỗ ê hề mà hắn chẳng buồn động đũa. Miệng nhạt, lưỡi đắng khô, đầu óc lúc nào cũng căng như dây cung chờ bắn.
Làm thiên tử có hạnh phúc không?
Một tiếng thở dài rất khẽ. Nhưng đó là con đường hắn đã chọn. Không bao giờ hối hận…Không bao giờ…
Vũ đế nhớ, khi hắn còn là Thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/don-gian-tieng-yeu/387436/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.