Thái Mẫn nấu cháo thật. Ngự thiện phòng đều hoảng hốt khi nàng bước vào trong: - Phu nhân…Mời người ra ngoài. Chuyện chuẩn bị bữa là của chúng nô tài. Thỉnh phu nhân…
- Chỉ là một ít cháo thôi mà. Các ông không cần làm lớn chuyện vậy đâu.
Chuyện Thái Mẫn được hoàng thượng yêu thương đến nỗi dùng sinh mạng bảo vệ thoáng chốc đã truyền khắp trong cung. Ngự thiện phòng cũng chỉ là một chỗ nhỏ nhoi, không dám làm phật lòng Thái Mẫn.
- Chúng nô tài xin hầu phu nhân…
Thái Mẫn không nói gì, lẳng lặng bắt tay vào việc chuẩn bị.
Ở quê, cơm trắng hiếm khi được ăn vì giá gạo đắt đỏ, mỗi lần có gạo về, Thái Mẫn lại ưu tiên nấu một nồi cháo trắng nhỏ cho hai tỷ đệ. Cháo không có gia vị, vậy mà Thái An vẫn xì xụp húp, còn có vẻ thòm thèm.
Còn ở đây, gạo nấu cháo là loại quý giá nhất. Gia vị cũng thượng hạng, song vị nấu ra không biết có còn ngon như lúc trước. Trong lòng Thái Mẫn vẫn còn vướng bận nhiều chuyện, chấp nhận và thay đổi không thể chỉ là trong một sớm một chiều.
Tay bưng bát cháo nóng hổi, nàng bước ra ngoài, trở về phòng Vũ đế…Rất nhanh chóng, trong phòng đã có thêm nhiều người cùng có mặt. Toàn là các quan lại có vẻ rất tôn quý. Thấy nàng, họ có các phản ứng khác nhau. Có kẻ tò mò, có người quan tâm, lại có ánh mắt dường như khinh thường. Vũ đế tựa người vào giường, tay đang cầm bảng tấu chương:
- Tướng công…Chàng ăn cháo đi!
Thái Mẫn vẫn chưa sửa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/don-gian-tieng-yeu/387441/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.