Hoa viên buổi tối lạnh lẽo. Thái Mẫn khoác trên người chiếc áo choàng làm bằng da báo hoa mai mà tướng công đã tặng. Nó giúp nàng lấy thêm can đảm đối mặt với Linh phu nhân.
Chưa có ai trong hoa viên cả. Thái Mẫn kéo cao thêm cổ áo. Áo rất ấm song chân nàng vẫn cứ run cầm cập, lòng không ngừng gọi tên tướng công mình:
Du Lang…Du Lang….Du Lang…
Có tiếng động. Là một nữ nô. Nhìn Thái Mẫn bằng ánh mắt lạnh nhạt, trên tay là cây đèn nhỏ, nàng ta khẽ khàng cất tiếng:
- Đi theo tôi…
….Xuyên qua hoa viên, cả hai đến một trang viện. Nữ nô gõ nhẹ lên cánh cửa đang đóng im ỉm. Như đã chờ sẵn, cửa mở ra ngay:
- Vào đi!
Thái Mẫn được dẫn đến một gian phòng đốt đèn rất sáng. Một nhóm người đã chờ sẵn, trong đó có một vị phu nhân dung nhan xinh đẹp. Nhìn y phục và trang sức, Thái Mẫn có thể mơ hồ nhận ra đó là ai:
- Phu nhân…Thái cô nương đến rồi.
Nữ nô nhấn giọng ở tiếng “cô nương”. Thái Mẫn hiểu nguyên nhân, là để nhắc nhở nàng. Nàng không có vị trí phu nhân như người đối diện, chỉ là một dân nữ bình thường.
- Nàng là Thái Mẫn?
Thái Mẫn không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu. Tim đập thình thịch trong lồng ngực. Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh để có thể làm được điều mình muốn, dù nó mạo hiểm vô cùng. Giọng cũng vì thế mà chợt run run:
- Người là…là Linh phu nhân?
Linh phu nhân kín đáo quan sát Thái Mẫn. Cũng thuộc dạng xinh đẹp nhưng không xuất xắc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/don-gian-tieng-yeu/387456/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.