Vì sự xuất hiện của Lý Úc Trạch, không khí náo nhiệt ở buổi họp lớp đã đạt đến đỉnh điểm.
Quen hay không quen đều ùa lên.
Thầy chủ nhiệm giáo dục vỗ vai Lý Úc Trạch, nói hắn không thay đổi chút nào.
Thầy vừa nói vừa lấy bưu thiếp ra nhờ ký tên.
Nói mới nhớ, Lý Úc Trạch không học chung với các bạn trong lớp được bao lâu.
Cộng trước cộng sau cũng chỉ khoảng một năm rưỡi.
Hắn chuyển đến vào học kỳ đầu lớp mười, học kỳ đầu lớp mười hai lại chuyển đi.
Theo lý mà nói, khoảng thời gian ngắn ngủi đó sẽ không cho mọi người ấn tượng sâu sắc gì, huống chi đã mười năm trôi qua, nếu là người bình thường chắc cũng bị quên lâu rồi.
Hứa Lam Lam cầm máy ảnh trốn phía sau Hạ Tri Thu, liên tục chụp mấy tấm cận mặt Lý Úc Trạch.
Vừa chụp vừa dặm lại phấn, sợ Lý Úc Trạch ngước mắt lên nhìn lỡ thấy diện mạo không đẹp nhất của mình thì lại chết dở.
Đào Ương bất mãn: "Ý bà là tui với Hạ Tri Thu nói chuyện với bà nửa ngày cũng không bằng một người hửm?"
Hứa Lam Lam vỗ vỗ phấn, đóng gương trang điểm nho nhỏ lại.
"Đừng có chuyện gì cũng lôi A Thu vô được hông? Chỉ nói ông thôi là thua Lý Úc Trạch nhiều lắm á."
Đào Ương câm nín, liếc qua Hạ Tri Thu, thấy cậu rủ mắt nhìn ly rượu, quan tâm hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
"À, không" - Hạ Tri Thu đáp.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Lý Úc Trạch vẫn đang bị đám đông vây quanh, liền hỏi: "Chúng ta qua chào hỏi chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/don-phuong-ket-hon/178258/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.