Edit: Sa
Thẩm Khâm Tuyển không tìm tôi. Tôi chỉ biết sau hôm đó anh phải đi Nhật Bản chứ không hề biết anh và Tần Mâu đã xảy ra chuyện gì, mặc dù tôi rất muốn biết. Nhưng tôi có thể đoán hai người vẫn chưa làm hòa, vì nếu có thì tôi đã nhận được tin chấm dứt hợp đồng.
Kỳ nghỉ tết kết thúc, tôi bắt đầu đi làm bình thường. Lúc nghỉ trưa, tôi nhận được điện thoại của Mạch Trăn Đông, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Cuộc hẹn vào bảy giờ. Hơn sáu giờ, đa số đồng nghiệp đều tan làm, Lộ Lộ hỏi tôi: “Mới đầu năm mà cậu đã liều mạng làm việc như vậy, chắc chắn Lão Đại sẽ thích cậu muốn chết.”
Tôi cười to: “Làm xong cái này tớ sẽ về.”
Lúc chuẩn bị xuống lầu, Thẩm Khâm Tuyển gọi điện đến: “Ăn tối chưa?”
“Anh đi công tác về rồi à?” Tôi nói, “Chưa ăn, lát nữa có hẹn với bạn.”
Anh nói: “Tôi vừa xuống máy bay. Ông nội muốn ăn cơm với em, nhưng đành hẹn dịp khác vậy.”
Lúc đến nhà hàng, Mạch Trăn Đông đã đến trước, tôi còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe anh ấy nói: “Bận lắm hả?”
Tôi cười hì hì: “Đợi lâu chưa?”
“Chủ nhật có rảnh không? Anh được mời đến dự buổi khai mạc triển lãm ảnh nghệ thuật, muốn đến xem không?” Anh ấy nói, “Chậc chậc, nhìn em kìa, liều mạng vì chút tiền lương cỏn con, có đáng không?”
Tôi không đáp, ánh lắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chỉ nói: “Được, chủ nhật em rảnh.”
Ánh mắt của anh mang vẻ tìm tòi: “Rốt cuộc em làm thế là vì cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-benh-tuong-lien/2535931/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.