Eidt: Sa
Tối đó chúng tôi bay về thành phố Sở.
Chúng tôi ở tại khách sạn mà cuối năm ngoái tôi đã ở khi đi công tác. Tôi còn nhớ như in buổi tối Thẩm Khâm Tuyển lái xe, sau đó bị trượt băng, tôi gặp ác mộng, còn anh ôm chặt lấy tôi, gương mặt hoảng loạn.
“Thẻ phòng.” Mạch Trăn Đông đẩy tôi, “Đi thôi.”
“Vâng.” Tôi sực tỉnh, nhận thẻ phòng, lên lầu cùng anh.
Vì hai ngày nay liên tục ngồi máy bay nên tôi bị say sẩm, đau nửa đầu, giống như ai đó đang cầm chùy gõ vào đầu tôi.
Tôi tắm nước nóng, đang định ngủ trưa thì có người gõ cửa.
“Em không đói, cũng không muốn ra ngoài ăn.” Tôi ngáp, cảm tưởng như gân xanh nổi lên hết rồi.
“Bí quyết độc nhất vô nhị, chuyên trị chứng say máy bay.” Mạch Trăn Đông đưa cho tôi ly nước rồi đi về phòng.
Điều hòa trong phòng điều hòa rất thấp, còn ly nước thì rất ấm.
Tôi mở ti vi, uống từng ngụm cà phê, ấy thế mà hết đau đầu thật, cũng có thể là do ngâm nước nóng làm cơ thể thoải mái. Tôi gọi điện thoại cho lão Mạch: “Thầy ơi, chúng ta đi thôi.”
Xe cua năm quẹo bảy, khi ly cà phê mất hết hiệu quả, cuối cùng cũng đến một thị trấn nhỏ.
Sông lượn uống quanh, xe dừng trước cửa một ngôi nhà, ngoài hiên treo hai cái lồng đèn màu đỏ. Tôi đi theo Lão Mạch vào nhà, trước sân có một cái hồ non bộ, nước chảy ồ ồ, còn mang theo làn khói mỏng.
Trong nhà yên ắng, nhìn như cửa hàng trang sức nhưng đến cả quầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-benh-tuong-lien/2535971/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.