Edit: Sa
Buổi tối, lúc trông thấy tôi, Hứa Trác giật mình.
Tôi đang xếp đồ vào vali, vì bận sắp xếp hành lý và dọn dẹp nên tôi còn chưa kịp tắm.
“Sao cậu về mà không nói trước?” Cô ấy giật mình, “Gặp Thẩm Khâm Tuyển chưa?”
“Rồi.” Lau xong ống kính, cẩn thận cất kỹ, xương cột sống suýt thì không thẳng lên được.
“Cậu tính nhận offer(1) của Vinh Uy không?”
“Vẫn chưa biết.” Hứa Trác ngồi xuống cạnh tôi, “Sao cậu lại đột nhiên về đây?”
(1) Trong trường hợp này, Offer có nghĩa là lời mời làm việc của doanh nghiệp.
Cô bạn thân nhất ngồi trước mặt mình khiến tôi hơi mất kiểm soát, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên.
Hứa Trác hoảng hốt, vội hỏi: “Sao thế, sao thế?”
Cho dù là bạn thân nhất, tôi vẫn không thể nào kể được. Phải kể thế nào đây? Kể rằng ba mẹ qua đời vì một câu nói của anh, rằng rõ ràng Hứa Trác đã khuyên tôi không biết bao nhiêu lần “Cậu làm thế thật ư?” nhưng tôi vẫn cố chấp làm theo ý mình.
Tôi khóc càng lúc càng lớn, gần như không thở nổi.
Hứa Trác dịu dàng ôm tôi, “Không sao, có tớ đây rồi.”
Tôi vừa khóc vừa nói: “Tớ khó chịu lắm…”
“Là vì… chuyện trên báo hả?” Hứa Trác do dự hỏi, “Trên mạng cũng có. Là chuyện bọn họ nói quan hệ của cậu và Thẩm Khâm Tuyển hả?”
Tôi không có sức để quan tâm mấy tin tức lá cải đó, tâm trạng của tôi ngập chìm trong nỗi tủi hổ và đau đớn. Chỉ có ở trong vòng ôm của bạn thân, tôi mới cảm nhận được chút hơi ấm.
Hứa Trác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-benh-tuong-lien/2535973/chuong-9-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.