Thiên An năm nay đã 4 tuổi, độ tuổi này là độ tuổi non nớt nhưng đầy ngang ngạnh cần được dạy bảo nhất. Nhiều lần con bé cứ làm lỗi, Thiên Minh đã định bắt phạt rồi, nhưng vợ anh lại cứ bao che. Gì mà anh không mang nặng đẻ đau nên không biết thương con? Gì mà anh là người cha máu lạnh vô tình? Người ta bảo dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở ban sơ mới về. Vợ anh thì khỏi nói, dạy bao nhiêu năm mới ngoan ngoãn được một tý, ai ngờ lúc mang thai sinh con lại ở trong giai đoạn thập tử nhất sinh kia chứ? Báo hại những năm gần đây, cô biết anh không nỡ đánh phạt gì mình nên càng được một tấc lại lấn lên một thước, giờ thì tốt rồi, cả mẹ lẫn con đều hư.
Vào một chiều thứ 7, vốn sẽ rất bình yên trôi qua nhưng ngờ đâu ngôi biệt thự của cặp vợ chồng nhỏ lại lặp lại chuyện mà hình như 4 năm nay chưa từng trông thấy… Chả là như vậy, Thiên An bé nhỏ chẳng biết gần đây bị gì lại thường hay cáu gắt với người lớn. Đỉnh điểm là buổi chiều hôm nay, khi dì Linh đang đút soup Yến cho bé ăn thì bé lại mè nheo, dì Linh dỗ mãi chẳng được, đang cố đem chén soup lại gần bé cho dễ đút thì bất ngờ Thiên An vung tay hất đổ hết lên cả tay dì Linh. Cái chén cũng vỡ tan tành. Vân Anh đang ngồi cạnh nghe thấy âm thanh vỡ đồ, quay sang thấy tình cảnh như thế liền nhíu mày.
" An An, sao con lại có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-chay-vo-tan-cua-nuoc-mat/2615539/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.