Lúc Mãn Trụ trở về Bắc Mộ Châu, ta từng muốn gửi lời đến Đồng Nhi, bảo nàng chờ ta thêm chút nữa, ta nhất định sẽ làm được.
Nhưng rồi lại không dám nói, chỉ có thể lặng lẽ nhìn bọn họ lên đường, haiz…
Không ngờ cơ hội lại đến nhanh đến vậy.
Giang Nam không chịu nộp thuế lên triều đường, thậm chí các quan lại còn nháo nhào dâng tấu chương đòi triều đình bỏ tiền ra cứu tế, đây chẳng phải đang làm loạn sao, ai mà không biết tân triều vừa mới thành lập, thứ thánh thượng thiếu nhất chính là tiền bạc chứ.
Trong đầu ta dường như có hàng trăm suy nghĩ trào dâng, ta nghĩ sở dĩ đám quan lại to gan như vậy e rằng có người chống đỡ sau lưng. Nếu như ta có thể đứng ra giải mối lo toan này thay thánh thượng, có lẽ có thể đổi lấy một công trạng, giải bỏ được hôn ước.
Thế là ta lấy hết can đảm dâng tấu, nói rõ mình sẵn lòng tiến xuống phương Nam quản lý chuyện thuế khóa, phân ưu thay quân thượng.
Quả nhiên ta đã cược đúng, tuy ngoài mặt thánh thượng không thể hiện gì, nhưng thực chất ngài lại sầu lo vô cùng, lời thỉnh cầu của ta đã đánh trúng tâm lý của vua, ngay đêm đó ngài đã triệu ta vào cung.
Ở trong cung, những lời thánh thượng nói cũng gần giống như những gì ta đã nghĩ, đám quan lại bằng mặt không bằng lòng, thừa cơ làm khó dễ muốn chống lại tân triều, mượn cớ để đổi lấy nhiều đặc quyền hơn.
Thánh thượng hỏi ta kế hoạch xuống Giang Nam lần này, ta bẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoa/1729385/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.