Dù ghét bỏ nhưng cuối cùng bọn họ cũng trở về căn hộ bằng xe của Phó Thư Nghiên. Phó Thư Nghiên cũng rất bận, đưa bọn họ trở về liền lái xe rời đi.
Khi đến nơi, Lâm Thanh Hàm để Khúc Mặc Thương nghỉ ngơi, sau đó một mình đi ra ngoài.
Khi Từ Thanh thấy nàng rời đi, có chút nghi hoặc hỏi: "Cô ấy trở về sao?"
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Không phải, em ấy đi siêu thị mua đồ ăn."
Từ Thanh "ò" một tiếng, không thể nói có phải mất mát hay không, Khúc Mặc Thương bên kia cũng khoing phát hiện, "Lần trước em nói tay nghề của Thanh Hàm rất tốt, đêm nay chị có thể nếm thử."
Từ Thanh miễn cưỡng mỉm cười: "Chị đây rửa mắt chờ xem, nhưng chị vẫn còn có dữ liệu thực nghiệm chưa sửa xong, chị về phòng trước, cô ấy trở về thì em kêu chị, chị sẽ phụ cô ấy một tay."
Đôi mắt Khúc Mặc Thương ngừng lại, vẫn thấy tâm tình của Từ Thanh không tốt lắm, vừa định mở miệng hỏi thì Từ Thanh đang chuẩn bị về phòng dừng bước, có chút áp lực hỏi: "Em... em rất thích cô ấy phải không?"
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, hậu tri hậu giác phát hiện có cái gì không đúng, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lúc nhất thời cảm thấy rất phức tạp. Cô trầm mặc một hồi, rất nhanh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Ừm, em đã đáp ứng cùng em ấy ở bên nhau chính là tính toán cả đời, nếu không đến lúc đó em sẽ không có dũng khí ngả bài với ba mẹ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964661/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.