Đương nhiên Khúc Mặc Thương cảm nhận được Lâm Thanh Hàm gấp gáp, cô ôn nhu dẫn đường cho người vẫn còn chưa quen thuộc kia, trong chốc lát liền cảm giác được tiếng hít thở dồn dập của Lâm Thanh Hàm. Hơi mở mắt ra, người gần trong gang tấc sắc mặt ửng đỏ, có chút thở không nổi nhưng lại vẫn không chịu rời đi.
Khóe mắt mang theo ý cười, cô dừng lại động tác hôn, hơi lùi lại. Bởi vì mới dây dưa, khi rời đi khóe môi kéo theo sợi chỉ bạc ái muội, mặt Khúc Mặc Thương có chút nóng lên, vẫn là sủng nịch khẽ xoa tai Lâm Thanh Hàm: "Không phải nói học tập tốt sao, sao còn không biết cách thở?"
Lâm Thanh Hàm đỏ mặt liếc cô: "Chị đều không ở đây, em cùng... em cùng ai học đây. Thực hành mới có thể hiểu biết chính xác, chị đến đây cùng em hôn nhiều thêm vài lần."
Nàng ngồi thẳng thân mình, nghiêm trang nói, khuôn mặt lại đỏ lên thật sự rất đáng yêu, Khúc Mặc Thương nhịn không được bật cười, nhìn nàng cài kỹ dây an toàn chạy xe ra khỏi gara.
Bên trong xe bật máy sưởi, kỹ thuật lái xe của Lâm Thanh Hàm rất tốt, chạy thật sự vững vàng, Khúc Mặc Thương nhìn hướng xe chạy, mở miệng hỏi nàng: "Mang chị đi đâu vậy?"
Khóe môi Lâm Thanh Hàm khẽ nở nụ cười, trong mắt đều là vui sướng, quay đầu liếc Khúc Mặc Thương một cái, tiếp tục chuyên tâm nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: "Mang chị về nhà của chúng ta."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, nhìn Lâm Thanh Hàm như hài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964671/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.