Nước mắt Lâm Thanh Hàm không ngừng rơi, làm ướt ngón tay của Khúc Mặc Thương, căn bản cô không lau, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Đừng khóc, chị về rồi, sẽ không rời khỏi em nữa."
Lâm Thanh Hàm khóc đến không nói được lời nào, môi mấp máy cuối cùng nắm chặt tay cô, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng khóc nhiều đến mức không có âm thanh, nhưng Khúc Mặc Thương lại cảm nhận được khổ sở của nàng, làm cô đau lòng muốn mệnh.
Cô đã hôn mê nhiều ngày, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, hiện tại không còn khí lực ngồi dậy ôm Lâm Thanh Hàm, lại ngồi không được, rơi vào đường cùng thấp giọng nói với nàng: "Em lại đây."
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nghe được lời nói của cô, tuy còn run rẩy nhưng vẫn dán sát vào cô, bất đắc dĩ nói: "Sao vậy?"
Khúc Mặc Thương đưa tay ra ôm lấy nàng, kéo người lên trên người mình, ôm chặt lấy nàng, dùng tay trái vỗ về lưng đang không ngừng run rẩy của nàng: "Chị xin lỗi vì đã làm em lo lắng, chị không sao, đừng khóc, em khóc làm chị đau lòng."
Lâm Thanh Hàm thấp giọng ừm một tiếng, nhưng bởi vì khóc quá lâu, nghe có vẻ mềm mại. Vốn dĩ Khúc Mặc Thương đang ở trong tình thế lưỡng nan, nhưng lúc này ôm người đang khóc như hài tử, bao nhiêu áy náy cũng trở thành may mắn, nếu cô không quay lại thì Lâm Thanh Hàm phải làm sao đây? Sau đó cô nghĩ đến người đã đẩy mình, Khúc Mặc Thương có chút phức tạp, hy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-hoc-khong-lam-yeu-thoi-vi-nguyet-thuong/2964719/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.