Đội trưởng lực lượng bảo vệ của Roffe và các con nói với Elizabeth: "Chuyện xảy ra quá nhanh, thưa cô Roffe. Chúng tôi không thể làm gì khác được. Cho đến khi các thiết bị chữa cháy hoạt động thì cả phòng thí nghiệm đã không còn gì nữa. Người ta đã tìm thấy phần còn lại của cái xác Emile Joeppli bị cháy ra tro. Không thể biết được công thức của ông bị lấy đi khỏi phòng thí nghiệm trước hay sau vụ nổ.
Elizabeth hỏi:
- Toà nhà phát triển có canh gác hai bốn trên hai bốn, phải không?
- Vâng, thưa cô. Chúng tôi…
- Ông đã phụ trách lực lượng bảo vệ bao lâu rồi?
- Năm năm. Tôi…
- Ông bị sa thải.
Ông ta định nói gì đó để phản đối, nhưng lại đổi ý.
- Vâng, thưa cô.
- Lực lượng của ông có bao nhiêu người?
- Sáu mươi lăm.
- Sáu mươi lăm người! Và họ không thề cứu Emile Joeppli. Tôi sẽ gửi giấy báo trước cho họ hai mươi tư tiếng! - Elizabeth nói. - Tôi muốn tất cả bọn họ ra khỏi đây.
Ông ta nhìn nàng một lúc.
- Cô Roffe, cô có nghĩ như thế là công bằng không?
Nàng nghĩ đến Joeppli, và công thức vô giá đã bị đánh cắp, đến cái máy ghi âm cài đặt trong văn phòng nàng đã bị nghiền nát dưới gót giầy.
- Đi đi - Elizabeth nói.
Trong suốt từng phút của buổi sáng hôm ấy, nàng cố gắng xua đuổi khỏi đầu hình ảnh cái xác cháy ra tro của Emile Joepli cùng căn phòng thí nghiệm đầy những con thú bị thiêu chết. Nàng cố không nghĩ đến thiệt hại của tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-mau/1027903/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.