Like và comment trước khi vèo truyện nò :3
P/s: Đừng để ý lỗi chính tả nho, rất yêu :333
...
Giữa trưa, hai người ngồi trên giường cùng nhau loay hoay tìm cách xử lí, Katherine gần như sắp khóc tới nơi:" Sao anh không nói sớm chứ!"
Levi oán về:" Tôi cũng đâu biết em lại làm chuyện ngu ngốc đến mức này."
Cô xì mũi không thèm chấp với anh, ồ một tiếng lập tức thả lỏng:" Khi trước không phải anh là tội phạm sao? Mau đến mở khóa đi."
Levi lạnh nhạt đạp nát hi vọng của cô:" Cái chìa khóa đó là đồ định chế, cơ quan bên trong rất cứng, lỗ khóa lại nhỏ, phải dùng thép hàn cả tháng mới sử dụng được."
" Em nghĩ tôi thiên tài đến mức chỉ dùng cọng dây ráp một hồi liền có thể sao?"
Ngây thơ.
Katherine hóa đá:" Anh làm chi rắc rối dữ vậy..?"
Levi liếc mắt:" Đề phòng em dễ dàng mở khóa chạy."
Katherine:"..."
Được rồi, được rồi, tất cả là do em sai.
Cô giật giật khóe mắt, rầu rĩ hỏi:" Vậy chúng ta mấy ngày này đều phải sống như thế sao?"
Anh gật đầu, dáng vẻ bình thường tựa như chẳng xảy ra chuyện gì:" Ừ."
Đoạn anh hơi dừng lại, khóe môi hơi nhấc lên tạo thành độ cong mờ nhạt:" Chẳng phải em nói muốn bồi tôi 24/24 còn gì?"
" Chủ động chiều chuộng như vậy, tôi không ngại đâu."
Katherine:"..."
Chân thành khuyên anh làm người đi.
Trực tiếp bị câu nói này của người kia công kích cho câm nín, Katherine lẳng lặng nhìn cái còng trên tay, âm thầm rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
" Tới giờ phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-attack-on-titan-cau-kien/1023731/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.