Từ khi cậu nhóc người hầu của Potter gặp chuyện không may, ngoại khóa của giáo sư Flitwick tôi chỉ đến một lần.
“ À, ta nghĩ bao giờ sự kiện phòng chứa bí mật được giải quyết, trò không cần đến đây. “ Giáo sư Flitwick nói, “ Buổi tối một mình đi lại thì không an toàn chút nào. “
Việc này làm tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực, nhưng tôi biết là thầy nói đúng. Để bù lại việc không thể đến lớp Bùa chú, tôi quyết định mượn thật nhiều sách.
Giáo sư Flitwick đưa tôi về đến hầm nhà Slytherin. Tuy rằng thầy thấp bé nhưng thật đáng tin cậy, có ông ở bên cạnh tôi rất yên tâm. Tuy rằng tôi không có nói đều gì nhưng đối với việc mọi người bị tấn công vẫn chưa được giải quyết, một mình tôi đi qua hành lang không người là điều thật đáng sợ.
Lúc tôi đến Thư viện vào buổi sáng, đã thấy nhóm ba người đã ở đây rồi.
“ Cỏ chút chít ? Cái này làm được. “
“ Chính là vẫn còn thiếu… “
“ Cái này cần nghĩ cách. “
Tôi nhẹ nhàng chào họ.
“ Sớm vậy, mọi người đang thảo luận cái gì đấy ? “
“ À… Một ít phương pháp phối độc dược… cậu biết đấy… “ Potter ấp úng nói.
“ Là đơn thuốc đa dịch. “ Weasley nói. Potter cùng Granger nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta thoạt nhìn muốn cắn rụng lưỡi.
Tôi ngạc nhiên nhìn bọn họ, nếu như tôi nhớ không lầm thì bọn họ chưa được học về thuốc Đa dịch.
Granger miễn cưỡng cười với tôi : “ Giáo sư Lockhart đã phê cho phép bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774157/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.