Black nhìn tôi một lúc lâu.
“… Tôi rất xin lỗi.” Ông ta nói.
Tôi phẫn nộ lại nhục nhã gào lên : “ Ông biết điều tôi muốn là gì mà không phải là lời xin lỗi, thưa ngài ! “
“ Nghe nào, Sylvia. “ Ánh mắt ông ta tràn ngập áy náy, “ Cảm ơn con vì đã chăm sóc ta mấy tháng qua. “
“ Đúng thế ! Tôi như một con ngốc ! Ông đói bụng có thể trở về bên cạnh tôi, bởi vì tôi có thể chăm sóc ông rất tốt… ông ở bên cạnh tôi là thú nuôi của tôi để tôi che dấu cho ông… “ Tôi nghẹn ngào nói, “ Ông… ông lợi dụng tôi… “
Black đau đớn nhìn tôi.
“ … Ta không thể phủ nhận điều này. “ Ông ta khó khăn mở miệng, “ Nhưng cũng không giống như suy nghĩ của con là ta chỉ lợi dụng con. Ta cho con biết, sống với con mấy tháng qua là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta. “
“ Vậy thì thế nào ? “ Tôi kiềm chế nước mắt chảy ra, lạnh lùng nói, “ lợi dụng thì vẫn là lợi dụng. Ông không tin tưởng tôi. “
“ Knight tin tưởng con, thích con điều này là sự thật. “ Black nói, “ Mấy tháng vừa qua ta đương nhiên hiểu con là cô nhóc như thế, con thông minh, có thiên phú, con là phù thủy xuất sắc. Ta thực kiêu ngạo vì con, Sylvia. Có lẽ con cho rằng ta không nên giấu giếm con… Ta áy náy về điều này… “
Giáo sư Snape cười lạnh lùng.
Black tức giận trừng mắt nhìn ông ấy.
“ Chỉ là con hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/1774263/quyen-3-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.